[DC Fanfic] Gió Mưa Không Ngại
  • Một tuần liền, Shinichi không ngủ say được. Đêm nào cũng ôm trọn Kami trong lòng, mặc kệ những câu hỏi của thằng bé, việc duy nhất anh có thể đáp lại là… ngủ đi con.
  • Kami dần dần nhận ra điều gì đó không ổn, có đêm gác lên tay anh. Giọng bé thật nhỏ, thật nhỏ.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Mommy không cần con nữa phải không…
  • Shinichi khựng lại, lắc đầu phủ quyết.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Không, mommy rất yêu con.
  • Kami giọng lại càng yếu ớt.
  • Kami Kudou
    Kami Kudou
    Papa không cần Kami nữa sao?
  • Shinichi đơ cứng tay chân, vỗ về Kami.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Con là người papa yêu nhất, sao có thể không cần con?
  • Shinichi nhìn thấy Kami co quắp, lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận. Mà không, kể từ khi nhìn thấy Ran rời đi, anh đã hối hận rồi. Đáng lắm.
  • Giấc mộng về thời niên thiếu, về Ran những ngày xưa ấy, đêm nào cũng thật rõ ràng. Shinichi có khi ngỡ như Ran đã về, cô đứng ngay bên giường, nhìn anh và Kami ngủ. Lúc ấy cô sẽ tắt đèn, lặng lẽ ôm lấy anh. Những khi như vậy, Shinichi liền có cảm tưởng, mình sẽ chết.
  • Nhưng khi tỉnh dậy, thứ gì cũng không có, chỉ có Kami chốc chốc hít thở cạnh anh.
  • Rõ ràng, thật rõ ràng anh muốn kết thúc hôn nhân. Nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi, sẽ không còn “Ran” nữa.
  • Chưa từng.
  • Shinichi không rõ mình đang làm gì. Công ty ngày một mở rộng, công việc của anh vẫn bận rộn đến nghiêng trời lệch đất. Có khi Kami được anh ôm đến trong phòng nghỉ, tự tay đút cháo cho bé. Cứ mỗi khi nhìn thấy gò má và mũi, miệng của Kami, anh đều cười đến nhu hòa.
  • Shinichi không rõ mình tìm ai, nhớ ai qua Kami, chỉ là Kami ở đó, là trụ cột duy nhất của anh lúc này. Vững vàng mà chống đỡ nội tâm của anh.
  • Nếu Shinichi đứng ở bên ngoài nhìn ngắm câu chuyện, có lẽ anh sẽ tự thấy mình có bệnh. Nhưng anh là người trong cuộc, không hiểu sao, anh không thể làm khác đi được.
  • Cô ấy đến nhiều lần, Shinichi thương có thương, nhưng cô ấy lại không phải người anh có thể đem về nhà. Qua một lần hôn nhân, Shinichi cảm thấy hôn nhân hai chữ bớt thiêng liêng đi rồi. Anh nhìn cô ấy, nhìn sâu qua nét thơ ngây không trưởng thành của cô ấy. Ấy vậy vẫn không có cách nào để thỏa mãn những gì cô mong mỏi như tưởng tượng.
  • Hoshi
    Hoshi
    Anh bảo rằng, anh yêu em…
  • Shinichi tự giễu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Anh đã từng yêu em.
  • Nhìn thấy sự thất vọng trong đôi mắt cô ấy, Shinichi hiểu rằng. Có những thứ, trùng hợp đến mức tận cùng. Và sự thất vọng ấy, cũng trùng hợp với người trong kí ức kia mà thôi.
  • Hoshi
    Hoshi
    Shinichi... Anh thật tàn nhẫn.
  • Shinichi không nhìn cô nữa, anh quay đầu rời đi. Bóng dáng cô độc trong nắng chiều, chảy vào tim cô, buốt nhói.
  • ***
  • Hơn một năm ròng rã, Shinichi đã dần thành thói quen.
  • Đón Kami về, mở cửa phòng, đèn điện liền bật.
  • Hai người sẽ cùng ăn tối, Kami sẽ liên tục kể về bài ở trường. Chốc chốc lại cười đùa với anh, đôi khi lại dùng tay mập mạp xoa xoa ấn đường cho anh. Kami bảo, mommy không thích papa nhăn mày. Như vậy, anh sẽ không nhăn mày nữa.
  • Đêm đêm, anh làm việc tận khuya. Kami đi vào bên trong, bắt anh đi ngủ sớm. Anh sẽ đứng dậy, đi vào ôm Kami ngủ.
  • Thì ra Kami sợ sấm chớp,
  • Thì ra món ăn Kami muốn ăn rất dễ nấu.
  • Thì ra ủi đồ cũng cần kĩ thuật,
  • Thì ra gấp đồ cũng không dễ dàng,
  • Thì ra, ngôi nhà này từ lâu như vậy mà trầm xuống…
  • Ngày ngày đêm đêm, anh cùng Kami vượt qua những ngày như thế. Đến khi mưa đến, hai người nằm trong chăn, kể một câu chuyện cổ tích. Kami say ngủ, anh lại chẳng thể nào ngủ được.
  • Anh nhớ, hương vị sữa tắm rẻ tiền anh thích thời niên thiếu. Nhớ đến đau lòng.
  • Có khi chỉ hi vọng một lần nữa được luồn tay vào tóc, khe khẽ vuốt. Hay đôi khi đi về liền thấy cô đứng trước bếp, tạp dề nhỏ xinh, tay đảo đều thức ăn bên trong chảo nhỏ.
  • Có khi, chỉ mong muốn lướt qua một gian hàng nhỏ, nhìn vào rồi quay lại hỏi người bên cạnh có cần mua không. Cô sẽ lắc đầu, hồi còn yêu cô sợ anh tốn, ngày về chung nhà cô lại chẳng còn hứng thú với những thứ như thế nữa.
  • Có khi mưa dầm dề, anh nhớ trong máy có tin nhắn của cô nhắc nhở. Chỉ là tin nhắn nhắc nhở ấy, từ về nhà sớm, đến hôm nay mưa, hay đi đón Kami… đã hơn một năm rồi, có muốn nhận cũng không được nữa.
  • Có khi, anh về nhà sẽ thấy trống vắng. Đèn điện cũng không màng bật lên. Thân thể rã rời trên ghế sô pha, Shinichi biết, nhớ nhung đến mấy cũng chẳng mang cô trở về. Nhưng nếu có thể không nhớ, anh lựa chọn từ bỏ tất cả, để không nhớ đến cô nữa.
  • Tiếc là trí nhớ anh thật tốt, nên những khi cần nhớ sẽ nhớ. Ran đi rồi, vậy mà hơn một năm qua ngỡ như chưa từng rời đi.
  • Bởi vậy có khi, anh chạy ra mộ cô, ngồi đó đến nửa ngày, lặng yên hút một điếu thuốc.
  • Anh tâm sự về ngày của anh, về nỗi nhớ cô. Đôi lúc nhìn mộ bia, anh thật sự không nghĩ sẽ đến đây để tự dằn vặt bản thân.
  • Shinichi chỉ biết hút thuốc, đặt hoa trên mộ rồi vuốt ve chữ trên bia lạnh ngắt.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Ran, em không tha thứ cho anh phải không…
  • Shinichi tự đặt tay lên tim, thuốc lá hòa với vị chát trong miệng anh khiến Shinichi cười tự giễu.
  • Shinichi Kudou
    Shinichi Kudou
    Nếu tha thứ cho anh, em đã không rời bỏ thế này…
  • Em không sợ gì cả, chỉ sợ anh hết thương em.
  • Shinichi không sợ gì cả, mất đi Ran rồi, anh cũng chỉ sợ ngày thiếu cô mà thôi.
  • Shinichi cười khẽ, giọng nói đã khàn đi. Anh túng quẫn đứng dậy, loạng choạng mà ngã xuống nền cỏ xanh. Trên trời nắng ấm, chẳng sưởi ấm nổi tim anh.
  • Shinichi không biết thiếu vắng một người sẽ gây ảnh hưởng đến anh như vậy. Nếu biết rõ, anh làm gì có dũng khí để chọn lấy nó đâu…
  • Shinichi nhắm mắt, bàn tay anh đưa lên, che đi mảng trời xanh trên đầu.
  • Shinichi nhớ, Ran trong váy cưới, mỉm cười dịu dàng… mang theo chút e lệ đến gần anh.
  • Hình ảnh ấy nhòa dần, cuối cùng kết thành giọt nước, vỡ tan theo kẽ tay chai hằn, rơi trên nền cỏ… vỡ tan.
14
Chương 17. Hết